2012 in review

The WordPress.com stats helper monkeys prepared a 2012 annual report for this blog.

Here’s an excerpt:

The new Boeing 787 Dreamliner can carry about 250 passengers. This blog was viewed about 1 100 times in 2012. If it were a Dreamliner, it would take about 4 trips to carry that many people.

Click here to see the complete report.

[Longing] Lời kết

Li kết:

Hai tháng sau …

 

 

Woo Hyuk muốn hít thở 1 chút không khí trong lành ..

Đã mắc kẹt trong văn phòng trong nhiều tuần…

Nên cần ra ngoài và đi lang thang xung quanh để nhẹ nhàng hơn …

 

Với 1 cây xám …

Woo Hyuk mở tủ quần áo khổng lồ của mình …

Tìm kiếm và tự hỏi mặc gì đây …

 

Nhưng nhìn vào hàng đống sự lựa chọn …

Woo Hyuk thở dài trong thất vọng …

Không phải là anh không có gì để chọn …

Nhưng …. với một tủ quần áo lớn.

Anh lại chẳng chọn được thứ gì!

 

‘Chết tiệt! ”

 

Hoàn toàn từ bỏ …

Woo Hyuk đã định đóng tủ quần áo lại ..

Thì 1 thứ màu đỏ bắt mắt đập vào mắt anh …

 

“Huh?”

Từ từ … Woo Hyuk lấy nó ra.

Ngạc nhiên khi thấy một chiếc áo sơ mi của anh.

Một chiếc áo sơ mi đỏ….

Woo Hyuk bỗng thở hổn hển …

 

“Gasp!!”

 

Đó là chiếc áo đó ….

Đó áo đỏ … Ngày hôm đó …. với Seung ho …

Anh đã gần như quên ngày hôm đó, anh và Seung Ho đã đi ra ngoài mua sắm (chương 26)

Và chọn được nó …

 

Nhớ đến quá khứ …

Woo Hyuk không thể không cay đắng cười.

Khi một loạt kỷ niệm tiếp tục ám ảnh anh …

Và mặc dù những vết thương vẫn còn như mới đây thôi và thật đau đớn …

Chúng vẫn rỉ máu trong tim anh …

 

Khoác lên áo sơ mi màu đỏ và chiếc quần rộng thùng thình màu đen ….

Woo Hyuk bắt đầu bước ra …..

Lướt ra trước sự kinh ngạc của những người biết anh. ..

 

Ánh nắng mặt trời rực rỡ …

Khi anh đi bộ xuống các đường phố bận rộn của trung tâm thành phố …

Woo Hyuk quan sát những người xung quanh …

Ngắm nhìn những biểu hiện khác nhau trên khuôn mặt của họ.

 

Thi thoảng … anh sẽ gặp các cặp đôi.

Woo Hyuk ngắm nhìn các cặp vợ chồng nắm tay ..

Bỗng cảm thấy tay anh ấm hơn …

Như vẫn còn 1 bàn tay ấm áp thuộc về riêng anh.

 

Chạm vào ngực nơi trái tim anh trú ẩn.

Woo Hyuk lặng đứng lại trong một hoặc hai phút …

Nhắm mắt lại … hồi tưởng lại tình yêu của mình.

Kiên nhẫn chờ đợi .. cho những đau đớn dần nhẹ đi..

 

Seung ho …

 

Lắc đầu để thức tỉnh mình …

Woo Hyuk tiếp tục bước đi …

Ngắm nhìn những phong cách mới mà thanh thiếu niên mặc …

Mỉm cười yếu ớt ở phong cách lạ trang trí trên cơ thể của họ …

 

Hướng về phía trước …

Woo Hyuk nhận thấy một đám đông, rất lớn.

Quyết định tìm hiểu xem …

Woo Hyuk di chuyển về phía trước …. cố nhún chân lên để nhìn.

Khi đám đông dường còn lớn hơn …

 

“H.O.T! OPPADEUL! ”

 

Các cô gái đã la hét lớn …

Woo Hyuk quan sát chúng.

Quyết tâm tìm ra … H.O.T này là cái gì …

Woo Hyuk di chuyển về phía trước …

Chen vào đám đông … đến được gần hơn …

Cho đến khi anh nhìn được mục đích của mình ..

 

“Huh …?

Cái này là HOT?

 

Ngay ở đó …

Trong một poster lớn …

Tất cả mọi người phải nghển cổ mới có thể nhìn thấy chúng …

Là một hình ảnh của 5 chàng trai ….

Tất cả mặc quần áo màu đen …

Bốn trong số đó … có tóc vàng trong khi chàng trai khác có màu đen …

 

“Wahh! Nhìn Tony kìa!! ”

 

“Hãy nhìn vào Woo Hyuk ấy!”

 

“Kang Ta trông thật đẹp trai!”

 

“Hãy nhìn Junie dễ thương!”

 

“Hãy nhìn vào Jae wonnie của chúng ta! Lớn nhanh quá! ”

 

Xung quanh …

Woo Hyuk có thể nghe thấy những lời khen ngợi của cô gái …

Lan man về…

Về phong cách H.O.T … quần áo của họ .. và mái tóc của họ ..

Và tất nhiên … của họ trông thế nào.

 

“Đây phải là nơi bọn trẻ tìm thấy nguồn cảm hứng cho phong cách của chúng sao? … ‘

 

Woo Hyuk không thể hiểu cảm quan của chúng …

Chúng là năm kẻ …

Nhưng … anh phải thừa nhận …

Chàng trai kia bên phải kia…. nhìn rất dễ thương.

Khuôn mặt nhỏ bé của cậu ta nhắc anh nhớ tới Seung ho quá nhiều…

Nhưng Seung ho … nhìn vẫn hay hơn nhiều … ‘

Anh tự nhủ với chính mình …

 

Di chuyển cái nhìn của mình tại các chàng trai tiếp theo để nhìn Seung Ho cũng như …

Woo Hyuk không thể không há hốc miệng ngạc nhiên …

Không chỉ nhìn anh chàng khác giống nhưSeung ho …

Tuy nhiên, chàng trai khác bên cạnh Seung ho-trông giống … giống như mình!

 

Anh!! Jang Woo Hyuk!

 

“Wow! Tôi không bao giờ nghĩ ….

Có bất kì kẻ nào … có thể giống như tôi …

Tuy nhiên, còn có…

Nhưng mình đã nói … Seung ho nhìn khá hơn nhiều … ‘

 

Nhìn chằm chằm sâu sắc vào hình ảnh kia ..

Woo Hyuk không thể không đỏ mặt …

Khuôn mặt trắng nõn của anh … chuyển sáng màu đỏ.

 

Bị mê hoặc …

Woo Hyuk đã không nhận ra … rằng đám đông xung quanh,

Càng ngày càng lớn hơn …

 

Cho đến khi anh bị đẩy ra ở phía sau …

Chạm vào một người ….

Và rơi vào lòng một người nào đó …

Cảm thấy bản thân ngã xuống … nhưng thật ngạc nhiên thật mềm …

 

Chớp mắt giận dữ vào đám đông phía trước …

Woo Hyuk lẩm bẩm nguyền rủa…

 

‘Ja shik!

 

“Xin lỗi .. nhưng anh có thể lui ra được không .. ”

 

Không nhận rằng …

Woo Hyuk đang ngồi trên một cái gì đó mềm … và đó là một con người.

 

“Đừng thắc mắc, sao lại êm thế … ”

 

Vội vàng đứng lên …

Woo Hyuk nâng người cẩn thận …

Quên đi người đó giơ bàn tay của mình ra cho anh …

 

“Hey! Anh có thể giúp tôi không? ”

 

Chẳng thèm để tâm…

Woo hyu giơ tau ra …

Càu nhàu vì bụi bẩn trên quần áo của mình …

 

Khi bàn tay chạm vào anh …

 

Anh đột nhiên cảm thấy nó ….

Woo Hyuk cảm thấy nó ..

 

Cùng một sự ấm áp …

Cùng một cảm giác ….

Và không khí xung quanh anh …

 

Woo Hyuk đóng băng ….

Nhìn người ở phía trước đến ngây ra …

Như những kỷ niệm bắn phá tâm trí của mình …

 

“Không … không thể … Tôi ~ nó .. không thể được! …

 

Sợ hãi trước hình ảnh trước mặt …

Woo Hyuk cảm thấy trọng lượng của người kia..

Khi anh ta kéo bản thân đứng thẳng bằng cách sử dụng sức mạnh của Woo Hyuk.

 

“Này … có sao không?”

 

Lắc đầu…

Woo Hyuk có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể rung lên …

Người kia gần anh hơn …

 

Một mùi hương quen thuộc ….

Và các cảm giác quen thuộc …

 

Đó là cậu ….

Và … cũng không phải …

Rằng giọng nói thật tự tin … là những gì làm họ khác nhau …

Nhưng khác hơn là ….

Đó là anh ….

 

Woo Hyuk muốn tìm kiếm …

Để xác nhận bằngđôi mắt của chính mình …

Và … cùng một lúc …

Anh sợ rằng đó là không đúng sự thật …

Anh sợ rằng đó là sau khi tất cả một giấc mơ của anh …

 

Điều này sẽ không là lần đầu tiên ..

Nơi anh mơ ước được gặp cậu …

Nhìn thấy cậu ….

Và chỉ để khám phá rằng đó không phải …

This is illussion …

 

À … lúc này …

Anh không muốn nó …

Đó chỉ là … quá thật!

Anh không muốn nó là một ảo tưởng ….

 

Anh sẽ không thể chịu đựng được nữa …

Nó giết anh mất …

Nghẹt thở …

Đẩy từng sự sống ra khỏi người anh …

 

“Yah! Không sao chứ? ”

 

Woo Hyuk biết rằng… rồi anh cũng phải ….

Thả tay người kia ra … và nhìn lên.

 

Ngập ngừng … một hơi thở sâu …

Woo Hyuk từ từ ngước mắt lên …

 

Quần rộng thùng thình màu đen và áo sơ mi màu xanh …

Chính xác cùng quần áo … mà cậu mặc … (Có nghĩa là Seung Ho)

Đồ đôi … theo những gì anh mặc…

Ngày hôm đó ….

Đó là thời gian hạnh phúc …

 

Woo Hyuk không thể thở …

Anh ta cảm thấy chóng mặt …

Thế giới xung quanh quay nhanh hơn …

Làm lạc mất họ …

 

Nhưng … anh có thể cảm thấy sức mạnh của cậu trai kia ..

Giữ anh chắc chắn.

Khi giữ cho anh sức mạnh …

 

Thấy khuôn mặt quen thuộc …

Làm nước mắt Woohyuk tuôn rơi…

Chỉ là anh cố gắng để nó rơi xuống ..

 

Đó là cậu!

Seung ho!

Cậu đang ở đây ….!

 

“Hi! Tên tôi là Tony Ahn.

Tên anh là gì? ”

 

Và lần đầu tiên …

Woo Hyuk không thể không mỉm cười …

Một nụ cười tự do, đầy hy vọng và tình yêu …

 

Một cơ hội thứ hai ….

Một cơ hội khác ….

Cậu đã mang lại cho anh …

Cơ hội mới … tái sinh …

 

“M ~ tên tôi … tên tôi … là Jang Woo Hyuk.”

 

Một cuộc sống số phận dù sống hay chết …

Chứa đầy cảm xúc mà có thể làm người ta mù lòa …

Hoặc ngược lại, đầy đau đớn và tàn phá …

Cuộc sống mà không có kết thúc, thậm chí không cái chết …

 

Trong cuộc đời này, hai số phận …. có khi là một …

Chúng hòa lẫn và mơ hồ với nhau ngay từ đầu ..

Khiến chúng liên kết với nhau bởi lòng tin của con người ..

Một số mệnh mà không có bắt đầu hoặc không có kết thúc …

Số phận được yêu hay bị phá hủy ..

 

Một số mệnh giữa hai con người …

Một, là sống thanh lịch, tràn đầy phong phú và quyền lực ..

Tuy nhiên, đầy hận thù và bị phá hủy …

Trong khi khác, sống trong bóng tối .. và trưởng thành …

Tuy nhiên, lại tràn đầy nụ cười và tình yêu …

Cả hai đều có cùng một cuộc sống …

Không có kết thúc có hậu cho cả hai …

Chỉ có … một sự khởi đầu …

 

 

Woo Hyuk và Seung ho …

Một số mệnh là người yêu nhau….

Tình yêu bị cấm đoán, sâu sắc …

 

Hai người đàn ông, lại gặp nhau bằng một đức tin …

Một sự gặp gỡ nguy hiểm và khốc liệt …

Yêu, và đấu tranh ….

Tuy nhiên, vẫn còn … Cấm đoán…

 

Trong vòng tay của nhau …

Họ tìm thấy một cảm giác thuộc về …

Một cảm giác hòa hợp…

Một ý nghĩa của đầy đủ …

 

Với mỗi người, đi ngang qua …

Họ nhận ra sự kinh ngạc …. đó là,

Họ không thể sống mà không có nhau …

 

Woo Hyuk …. một đứa trẻ bất ngờ …

Anh lớn lên, trong một cuộc đấu tranh tàn khốc và quyền lực …

Anh không cảm thấy sự ấm áp của tình yêu thương từ một người mẹ … hay tình yêu của một người cha …

Anh không cảm thấy, sự thân thuộc của gia đình mình ……

Thay vào đó, anh được làm quen đến một cuộc sống chiến đấu cho quyền lực …

 

Thời gian trôi qua ….

Khi còn nhỏ, anh đã học được để không khóc …

Anh đã học được để bảo vệ mình khỏi bị tổn thương …

Như vậy, anh mất đi một cái gì đó quan trọng chính bản thân mình …

Khi trái tim anh trở nên lạnh hơn và lạnh hơn …

Xây dựng một thế giới lạnh giá, xung quanh mình ….

Đấu tranh cho quyền lực, và chính cha mẹ của anh …

 

Để đảm bảo quyền lực … và để làm hài lòng cha mẹ, nơi anh hi vọng họ giành tình cảm cho mình…

Anh đã kết hôn với sự lựa chọn của họ …

Một cuộc sống, nơi mà anh nghĩ rằng anh sẽ tìm thấy tình yêu …

Nhưng nhiều thất vọng của anh…. Anh tưởng anh đã điên rồi

 

Trông cái đêm điên cuồng đó … anh tìm thấy Seung ho …

Rơi vào cậu, ra khỏi hư không …

Woo Hyuk coi Seung ho như một thiên thần của mình …

Một người không phán xét những gì ở anh …

Một người yêu anh, mặc kệ anh là ai …

Một người có thể làm cho anh mỉm cười và cười thật to …

Một người quan tâm anh rất nhiều, hơn là bản thân cậu ta…

Và một thiên thần, người đã cứu anh ra khỏi chính bản thân mình …

 

Trong Seung Ho, Woo Hyuk tìm thấy một tình yêu, nhiều cảm xúc khác nhau …

Seung ho, anh tìm thấy một cuộc sống với những nụ cười …

Seung ho, anh tìm thấy tình yêu ….

Chìm trong vòng tay của Seung ho …

Làm cho những tảng băng bao quanh anh, từ từ tan chảy …

 

Từ từ … anh tìm lại trái tim trở lại …

Trao nó cho người kia, người đã mang nó trở lại …

Ôm lấy anh, với sự ấm áp của mình …

Ở Woo Hyuk, Seung Ho tìm thấy một cuộc sống tràn đầy tình yêu …

Woo Hyuk cứu anh khỏi cuộc đời kinh hoàng của tuổi trưởng thành …

Cậu là kẻ nghèo hèn và là đứa trẻ mồ côi…

Cậu làm việc như một người phục vụ, cố gắng để tồn tại và đi học cùng một lúc …

 

Với đức tin, trêu đùa cuộc sống …

Trừ khi người ta có thể tìm thấy một kết thúc có hậu cho câu chuyện …

Có thể không có kết thúc, nhưng hủy diệt chính nó ..

 

Một kết thúc cho một cuộc sống cũ …

Một cái chết, của sự lãng mạn xưa cũ …

Một khởi đầu một cuộc sống mới ..

Không có sự lựa chọn nhưng để bắt đầu lại từ đầu …

 

Một tình yêu, tái sinh …

Mạnh mẽ và rực rỡ …

Đập rộn ràng với một cuộc sống mới …

Đánh bại mọi thứ để thể hiện nó mạnh mẽ thế nào …

 

Để thoát khỏi những cơn ác mộng phía sau …

 

Để thoát khỏi quá khứ … và những ký ức đau đớn …

 

Để bắt đầu một cuộc sống mới …

 

Cậu có thể sống ….

 

Để yêu thương…… tự do …

 

Cậu đã trở thành Tony An ….

 

Cậu cần thiết để phá hủy cuộc sống từng là ‘Seung ho’ ..

 

Cậu cần thiết để thoát khỏi cơn ác mộng bắt đầu tất cả mọi thứ …

 

Cậu cần lau sạch bộ nhớ của quá khứ đau thương của mình …

 

Và thay đổi …. đầu lại cuộc sống của mình …

 

Woo Hyuk … Jang Woo Hyuk …

 

Tình yêu đó là đau đớn và ngọt ngào ….

 

Thiên thần đã cứu cậu ….

 

Jang Woo Hyuk là người đó … người làm lạc mất trái tim của anh……

 

Bởi vì tình yêu ….

 

Cậu đã có thể cảm thấy đau …. đau khổ … và niềm vui.

 

Bởi vì anh …. cậu đã có thể yêu rất nhiều.

 

Khi cậu rời bỏ anh …. Jang Woo Hyuk …. tình yêu của mình …

 

Cậu đã nói với mình rằng anh muốn quên ….

 

Rằng cậu sẽ ngừng khát khao cho sự hiện diện anh …

 

Để ngừng đau khi anh chạm vào …

 

Để ngừng thiếu anh ….

 

và để ngăn chặn cái đang chết dần trong cậu… …..

 

Cậu có thể nhớ nó ngay bây giờ ….

 

Đau đớn và thương đau, vẫn còn lại lần nữa ….

 

Cậu có thể nhớ đến ngày đó ….

 

Đêm đó ….

 

Khi cậu kết thúc cuộc đời của mình và cắt cổ tay …

 

Khi cậu nằm đó để cho máu chảy …

 

Khi cuộc sống cậu lóe lên từng trang…

 

Cậu không thể chạm bất kì thứ gì nhưng Woo Hyuk ….

 

anh Woo Hyuk ….. J.A.N.G W.O.O H.Y.U.K. ….

 

Gương mặt màu trắng sữa của anh….

 

Đó là khuôn mặt lạnh một lần đã có thể mỉm cười ….

 

Làn da nhợt nhạt của anh …

 

Và đôi mắt đen căng thẳng nhìn lại …

 

Cậu nằm đó … chờ đợi giây phút cuối cùng …

 

Cậu có thể cảm thấy khuôn mặt không chấp thuận của Woo Hyuk …

 

Cau mày vì sự rất ngu ngốc của mình …

 

Và, khi Woo Hyuk hiển hiện …

 

Cậu cảm thấy một đòn đau nhói nơi má …

 

Thức tỉnh cậu đau đớn mà tỉnh táo ..

 

Vết cứa nơi cổ tay của cậu, nhắc nhở sự xuẩn ngốc của cậu …

 

Cũng vết máu xung quanh cậu ….

 

Sự xuẩn ngốc của cậu ….

 

Thở hổn hển một cách yếu ớt …

 

Cậu đã cố gắng để đứng trong đôi chân của mình …

 

Yếu ớt vì bị mất máu …

 

Cậu cố gắng đứng dậy …

 

Thu thập đồ đạc …. mọi thứ trong tầm mắt …

 

Anh tìm điện thoại …

 

Cố lê bước khắp phòng trong đau đớn …

 

Với bàn tay run rẩy vì đau …

 

Cậu với tay về phía đó …

 

Để tâm trí mình về thứ dâng nhấp nháy màu đen và trắng ….

 

On … off … on … off …

 

Nhưng tất cả….

 

Tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ….

 

khuôn mặt cậu yêu quý…. Jang Woo Hyuk của cậu…

 

Với sức mạnh cuối cùng của cậu ….

 

Cậu nhặt điện thoại dưới sàn nhà …

 

Và cầm nó bằng những ngón tay nhanh nhẹn …

 

Cậu một cách mù quáng đã gọi một số;

 

Ghi nhớ bằng trái tim của cậu…

 

* Ring Ring Ring *

 

Nhưng thời điểm này, cậu lắng nghe nhạc chuông …

 

Những ngón tay cậu như rời ra, như thể bị đốt cháy …

 

… Một cách nhanh chóng cách nhấn trên treo lên nút …

 

Khóc âm thầm khi nước mắt rơi xuống …

 

Những đau đớn trong trái tim cậu … hiển hiện rõ ràng bằng sự chua chát trên cổ tay của mình ..

 

‘Không .. tôi không thể để cho anh nhìn thấy tôi như thế này ..

 

Tôi không thể để anh thấy làm thế nào thảm hại mà Tôi đã trở thành ..

 

Tôi không thể để cho anh nhìn thấy tôi thế này …. Tôi không thể …

 

Tôi không thể …..

 

*Oh Woo Hyuk ….. hyukah ….

 

o’ttokhae …. o’ttakhae ….

 

…. Hyukah …. pugopshipo, Hyukah …

 

….. Pugopshipo ….. ‘*

 

Mặt, đầy nước mắt …

 

Cậu đã gọi một số khác …

 

Vô thức của nhuộm máu cả chiếc điện thoại ..

 

… Và điện thoại … đã trượt đi ..

 

“Xin chào …”

 

Một giọng nói cộc cằn…

 

Không phải là giọng nói cậu muốn nghe ….

 

Nhưng …… nó là một người nào đó ….

 

“Mii … mianhae …”

 

Cậu thì thầm khàn khàn ….

 

Rồi bất tỉnh …

 

“Huh? … Hyung? Có phải là anh không?

 

Seung Ho hyung? ”

 

“….”

 

… Giọng nói dường như rất xa ….

 

Đang cố gắng nắm chặt chiếc điện thoại trơn tuột …

 

“Seung ho hyung? Xin chào?

 

Hyung! Có chuyện gì sao? Anh vẫn còn ở đó chứ? ”

 

“… Mianhae …… mian …..

 

Nah …. I. …. xin vui lòng ….

 

Xin …. giúp tôi …. g … i … úp … ”

 

Là từ cuối cùng cậu thốt ra … trước khi bóng tối nuốt chửng cậu ..

 

Cậu không nghe thấy tiếng gọi điên cuồng ở đầu bên kia …

 

Khi điện thoại trượt đi từ các ngón tay của mình …

 

Màu đỏ … phủ đầy cơ thể cậu ….

 

Khi nó lan rộng… dần dần…

 

“Hyung Seung ho hyung?!”

 

Và trong ngày hôm đó …. Một Seung ho …. đã chết …

 

Đó là An ho Seung ….. đã chết ….

 

Anh … Jang Woo Hyuk … là người đã giết cậu ta ….

 

Với mất trí nhớ quên về anh ta …. …..

 

Một Seung ho ….. đã chết ….

 

Cũng giống như những ngày và đêm ….

 

Khi cậu nghĩ rằng cậu thể chịu được ….

 

Suy nghĩ này cứ quanh quẩn bên cậu ….

 

Và khi nằm dài trong giường bệnh viện ….

 

Cậu bắt đầu ghét bản thân mình ….

 

“Sao, … yếu đuôi …. Tại sao tôi lại quá yếu đuối …?

 

Yếu đuối …. thật yếu đuối?:…

 

 

Cậu đã cố gắng để không khóc …..

 

Cậu đã cố gắng không nghĩ về anh …..

 

Cậu đã cố gắng không nhớ anh ấy ….

 

“Không … Tôi không thể …..

 

Tôi không còn là An ho Seung …..

 

Anh ta chết rồi…..

 

An ho Seung nên đã chết đêm hôm đó …

 

Woo Hyuk …. Jang Woo Hyuk là một trong những người cho cậu cuộc sống ….

 

Và …. kể từ khi Woo Hyuk quên cậu ……

 

Một Seung ho, không còn tồn tại …..

 

Cậu đã chết ….. An ho Seung …… tôi ghét cậu …

 

M.A.Y. không có quyền nghĩ về anh ta nữa ….

 

Tuy nhiên, bất cứ khi nào cậu nhìn xung quanh …

 

Cậu tự nhắc nhở bản thân …

 

Màu trắng bao quanh mình ….

 

Cái lạnh bao quanh ….

 

Đó là nhắc quá nhiều đến Jang Woo Hyuk …

 

‘Đó là …..

 

Kể từ khi tôi gặp anh ấy … màu trắng ..

 

…. tôi dường như bị nó thu hút …

 

Với một lời hứa với chính mình ….

 

Cậu tuyên bố sẽ … lần này là lần cuối cùng ….

 

Khi giọt nước mắt rơi nhẹ nhàng trên má …..

 

Cậu khóc cho chính mình …

 

An ho Seung đã quá yếu đuối…

 

Đối với người đàn ông mà cậu không có ….

 

Đối với người ông …

 

và nỗi ám ảnh bị mắc kẹt cậu ….

 

Cậu muốn xóa một phần của nó ….

 

Cậu muốn xóa bỏ quá khứ là cơn ác mộng của mình …

 

Cậu muốn xóa bỏ nỗi đau của mình …

 

Và … thời điểm khi cậu đã ra khỏi bệnh viện …

 

Khi đôi chân của mình bước tới một bước xuống cầu thang ….

 

Là gió, vờn trên khuôn mặt của mình …

 

Ngày hôm đó …. cậu là Tony An ….

 

Tuy nhiên, …..

 

Khi anh đã đi dạo …..

 

Cuối cùng cậu gặp anh một lần nữa ….

 

Anh … Jang Woo Hyuk….

 

Nó khiến trái tim cậu đau … ….

 

Ngay cả sau khi tất cả ….

 

Anh vẫn có ảnh hưởng đến tôi đến vậy…..

 

Trong một khoảnh khắc …. cậu đã cố gắng để trái tim mình vững vàng lại …

 

Cậu quay lưng lại với anh ….

 

Và cúi đầu xuống …..

 

Cậu bước ra khỏi anh ….

 

Nhưng ……

 

… Thậm chí số phận từ chối để kết thúc nó …

 

Vì cả hai đều va chạm vào nhau …

~ The End ~

Hura! thở phào vì đã lấp được cái hố đào quá sâu thế này!

 

[Longing] chap 110

Một thứ chiếu sáng rực rỡ, lấp lánh như một viên pha lê …

Mạnh mẽ … chói lòa …

Vươn tay … khát khao muốn chạm vào …

Tuy nhiên, … lại rất nguy hiểm và chết chóc …

Giống như cái chết vì lạnh cóng …

 

Nó có thể là gì …?

Nó là gì, mà có thể chiếu sáng rực rỡ và nguy hiểm ..?

Nó là gì … mà mang lại sự kinh hoàng trái tim của bạn …

Tạo nên một cảm giác, của cái chết … và e sợ …

 

Có một thứ gì đó, di chuyển che đi ánh sáng …

Một hình ảnh sắc nét … làm mất đi cảm giác chết chóc …

Với đầy những cơn ác mộng … và tàn nhẫn ..

Vang vọng khắp căn phòng nhỏ.

 

Seung ho, ngồi ở góc phòng ngủ …

Giữ lấy hình ảnh đó trong tay …

Nhận ra những đường màu xanh mỏng trên cổ tay của mình …

Nó cứ kéo dài .. lên trên, cho đến khi nó biến mất đằng sau áo sơ mi trắng cậu mặc …

 

“Đó là sự giải thoát phải không? Woo Hyuk … nói em biết đi.

Đây có phải là cách duy nhất, em thoát khỏi anh?

Em đã chết … có phải không?

Thời điểm em rời khỏi anh … em đã chết rồi … đúng không?

Tại sao anh ở đây, để trả lời cho em điều này?

Tại sao lại ở đây? Tại sao anh không? ‘

 

Lắc những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của mình.

Seung ho liếc nhìn hình ảnh trong bàn tay của mình …

Nhưng kỳ lạ, nhận lấy an ủi từ nó.

Đưa nó đến gần hơn, để nơi trái tim mình …

 

‘”Lạ thật…. trái tim tôi vẫn còn đập.

Quá nhanh …. Tại sao vậy?

Là nó đập cho anh?

Nhưng …. anh đi rồi …

Nó đập cho ai đây? “

 

Thump … thump thump … …

 

‘Trái tim tôi …..’

 

Từ từ … như một giấc mơ.

Seung ho chạm nhẹ lên trên cổ tay của mình …

Làm nóng chúng bằng bàn tay mình..

 

Sau đó, một lần nữa ….

Seung ho … không bao giờ chết với bắt đầu như thế ..

Chỉ …. lãng quên.

Mà không phải là sự thật, phải không Woo Hyuk?

Ánh mắt cáo buộc, nhìn chằm chằm qua tôi …

Như thể, tôi là người giết Seungho của bạn…

Tôi không phải Seung ho sao?

Tôi không phải  Seung ho sao …?

Sau đó …. nếu không.

Thì  … Tôi là ai? ‘

 

Nhẹ nhàng đặt đầu xuống….

Seung ho, cố vươn tay để chạm đến hình ảnh kia gần hơn …

Khi những giọt nước mắt cậu … trào ra theo nỗi thống khổ của cậu ..

 

“mày là ai… Ahn. Seung. Ho?

Mày là ai …?

Nếu không phải là tôi ….

Sau đó … tôi là ai?

Woo hyukah …. tôi là ai trong cuộc sống của anh?”

 

Khi một giọt nước màu đỏ rơi xuống …

Rơi trên da cậu …

Seung ho … chăm chú lên nó

Cứ thế … khi nó từ từ rơi xuống mặt đất …

Và rồi, càng ngày càng nhiều hơi …

 

“Tôi mệt mỏi rồi, Jang Woo Hyuk ….

Tôi mệt mỏi khi chiến đấu cố cường tình cảm giành cho anh …

Tôi mệt mỏi … Tôi mệt mỏi lắm rồi …. Tôi rất mệt mỏi.

 

*splash!*

 

Một giọt nước mắt …. một trái tim tan vỡ …

Hòa chung lại … làm ướt áo sơ mi trắng cậu mặc …

Rồi  gộp lại xuống sàn nhà …

Như một con sông  nhỏ….

Giống như … sông máu của Môi-se …

 

Liếc nhìn căn phòng cô đơn …

Seung ho liếc nhìn mình một lần nữa …

Nhíu mày nhìn mình trong ghê tởm ..

“Woo Hyuk … tôi là ai?”

 

 

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

 

 

Woo Hyuk thất vọng. Vài tuần trước …

Anh không thể ngủ được … không thể ăn … và thậm chí không thể cử động.

Căng thẳng từ những lo lắng day dứt tâm trí anh…

Anh giống như bị sư tử tấn công …

Tóc rủ bơ phờ nơi cổ … và quần áo lệch cúc …

 

……………….

Seung ho, lại không thể tìm thấy nữa.

 

Giống như hàng ngày …

Woo Hyuk biến mất khỏi nhà riêng của mình.

Hào hứng với sự phấn khích ….

Muốn ngắm nhìn Seung ho ẩn bóng tối đi làm về nhà.

Muốn để đảm bảo rằng cậu ổn.

Muốn … chỉ để có thể để ngắm cậu và quan sát cậu bằng đôi mắt mình.

 

Anh chờ đợi hàng giờ đồng hồ …

Liếc nhìn tuyệt vọng tại cửa Seung ho …

Từ nơi anh chốn …

Bắt tuyệt vọng như mỗi phút trôi qua.

 

Nhưng ….

Không hề thấy Seungho bước ra …

Không hề thấy cậu ở bất kì đâu …

Không hề có… ở mọi nơi.

 

Như cậu biến mất trong hư không ….

Một đêm ….

Seung ho … đột nhiên biến mất.

 

Woo Hyuk chờ đợi cả ngày và đêm …

Cố thủ trong căn phòng trống phía trên căn hộ Seung ho …

Hy vọng rằng Seung ho, một ngày nào đó sẽ xuất hiện.

Hy vọng rồi hy vọng rằng Seung ho một ngày nào đó gõ cửa nhà anh…

Và hy vọng … ít nhất là thấy, cái bóng của cậu …

 

Nhưng … trái với kì vọng của anh. Seung ho hề xuất hiện.

Không có dấu hiệu của cậu ở bất kì đâu …

Không có gi … ở mọi nơi.

 

Woo Hyuk muốn làm gì đó …

Anh cần phải làm một điều gì đó …

Anh điên với lo lắng và khao khát …

Anh như thể …. chết dần từ bên trong

 

Sốc hết can đảm …

Ngụy trang mình …

Và với đầy hi vọng …

Woo Hyuk đã đi đến bên căn hộ của Seung Ho …

 

Và một lần nữa …

Chỉ cần như thế …

Cậu biến mất mà không để Woo Hyuk biết.

Không có Seung ho.

Không có dấu vết của cậu, ở bất cứ nơi nào …

Không có ngay cả thịt và máu ….

Không Seung ho ….. không có quần áo …

Không có đồ đạc …

Ngoại trừ chiếc đệm mỏng,xếp ở trong góc.

 

“Seung ho …. cậu đang ở đâu …..?”

 

Anh gọi trong tuyệt vọng …

Mở cửa vào sâu hơn ….

Hi vọng rằng … Seung ho trốn trong đó …

Sau đó di chuyển về phía phòng tắm ….

Không có gì … nhưng một phòng trống đầy với gạch ..

 

“Chết tiệt …. Seung ho! Cậu Đang ở đâu ….? “

 

Anh  có thể cảm thấy những giọt nước mắt đầy lên mắt …

Anh có thể cảm thấy chúng ngày càng nhiều …

Cho đến khi từng hạt từng hạt, tràn đầy trên má anh …

Làm nhòa đi gương mặt anh.

 

Anh biết anh đang điên lên …

Nhưng anh không thể. Chưa bao giờ lâu như thế này …

Mà anh không hề biết nơi Seung ho ở.

 

Khi Seung ho, đến nơi này …

Để ngăn không cho Seung ho biết …

Woo Hyuk chắc chắn rằng…  anh biết mọi thứ

Và mọi nơi Seung ho đã đi …

 

Những người Seung Ho gặp …

Những nơi cậu đi đến …

Những thứ mà cậu ăn …

Thương hiệu quần áo cậu mặc …

Màu sắc của đôi giày cậu … đồ lót nữa …

Tất cả mọi thứ!

Anh biết tất cả mọi thứ …

 

Mà không biết bản thân mình …

Woo Hyuk sẽ bị ám ảnh …

Bị ám ảnh bởi cậu bé được anh coi là thiên thần của mình …

Cậu bé, tình cờ xuất hiện ở phía trước của chiếc xe anh … (—-;; Giống như chạy qua nhưng tôi không thể nói nó như thế ….)

Của anh … Seung ho ….

 

Và bây giờ, anh mất cậu ấy.

Biến mất … phải ở phía trước anh.

 

“Seung ho … đang ở đâu …” Woo Hyuk lặp đi lặp lại một cách nhẹ nhàng.

 

Giọng anh thật mềm mại  và mất mát …

Trông anh bây giờ … dường như không có gì nhưng lại thật yếu đuối.

Vai của anh, rũ xuống …

Anh giờ … nhìn giống như một ông già.

 

Anh muốn gặp cậu …

Anh phát điên lên và khát khao thấy cậu ..

Woo Hyuk cảm thấy, anh muốn bùng nổ …

 

Ôm lấy ngực bằng bàn tay mình

Woo hyuk di chuyển về phía giường và ngồi xuống.

Đôi mắt của anh ngây dại …

Cảm thấy bị mất mát… và thất bại.

 

‘Trái tim của tôi ….

Tại sao nó lại đau đớn thế này?

Tại sao nó cảm thấy như thế nào, như có ai băm nó liên tục thế này?

Tại sao nó đau đớn như vậy? ‘

 

Thở nhè nhẹ …

Woo Hyuk liếc nhìn xung quanh …

Quay người trái rồi quay phải …

Nhìn một cách mù quáng …

Tìm kiếm …

 

‘Seung Hoya …

Đang ở đâu …?

Hoya ….. Hoya …. ‘

Một cái gì đó màu trắng đột ngột dừng lại đôi mắt anh …

Quyến rũ đôi mắt anh …

Từ từ … anh liếc nhìn tấm vải trắng …

Di chuyển chậm về phía trước …

Khi đầu gối anh  bị sụp đổ bên cạnh nó …

Run rẩy … anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm nhẹ lên chúng …

Cảm giác mềm mại của chúng vuốt ve lên làn da anh …

 

Seung Ho đã ở đây …

Cậu ngủ trong chiếc giường này hàng đêm …

Cậu đã ở đây … trên giường này …

Seung ho ….

Tôi cảm thấy cậu …. ‘

 

Giống như để tìm lại cảm giác …

Woo Hyuk chạm má của mình vào nơi tấm vải lạnh…

 

‘Seung Hoya ….

Tôi có thể cảm thấy cậu ở đây ….

Cậu đã ngủ ở đây ….

ở nơi này ….

Vì vậy, ấm áp … và yêu thương …. ‘

 

Đưa cơ thể mình lên phía đầu …

Uốn cong cơ thể mình xung quanh chiếc giường nhỏ …

Hít thở mùi mờ nhạt ẩn hiện ở đó …

Cọ xát khuôn mặt của mình … muốn hít hà mùi hương …

Khi nghĩ đến chủ của nó…

 

‘Seung ho ….’

 

Thật là rất mờ nhạt … nhưng mùi hương rất quen thuộc …

Quá quen thuộc ….

Làm trái tim anh đau nhói với khao khát ….

Cho đến khi giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy tự do, dài trên má …

 

Nhặt nhạnh những mảnh ghép …

Như một ảo giác mang lại cho anh trong một giấc mơ …

Mơ về vòng tay ấm áp xung quanh …

Nhớ lại những thời gian hạnh phúc …

Những bàn tay xung quanh …

 

“Seung ho …”

 

Và cũng giống như một đứa trẻ …

Woo Hyuk òa khóc …

Chôn vùi khuôn mặt của mình, mảnh vải màu trắng ..

Khi mong mỏi … suy nghĩ về ho Seung …

 

Khao khát một lần nữa, cho anh chạm vào …

Khao khát một lần nữa, mùi hương của cậu …

Khao khát một lần nữa, giọng nói của cậu…

Khao khát một lần nữa, để nghe cậu …

Và khao khát một lần nữa … để hương vị …

Trái cấm .. hòa lẫn trong cơ thể …

 

‘Seung Hoya …

Tôi không muốn nói tạm biệt ….

Nhưng … nếu điều này là những gì cậu muốn …. ‘

 

…………

 

“Annyeong … tình yêu của tôi.”

[Longing] chap 190 (2)

 

“Thật chứ? Con có thực sự tin điều đó không? “Adreline hơi lùi lại để nhìn vào khuôn mặt đầy cảm xúc củaWoo Hyuk. “Hãy nhìn con bây giờ đi.” Da của anh … xanh xao, bà có thể thấy sự khác biệt của làn da của mình và của anh. “Mẹ nhớ không lâu trước đây, con trông thật đẹp.”

 

“…….”

 

Bà tiếp tục, mắt bà đăm đăm, “Khi Tony vẫn là Seung ho, Mẹ đã chứng kiến con ôm lấy nó khi nó khóc những giọt nước mắt cay đắng.” Bà vẫn nhớ như in, giống như nó mới chỉ là ngày hôm qua. Lần đầu tiên bà nhìn thấy một biểu hiện đầy cảm xúc trên gương mặt con trai, chứ không phải là gương mặt lạnh lẽo thường ngày. “con có biết …” Bàthì thầm nhẹ nhàng, “Sau đó con cũng khóc không?”

 

“…..”

 

Bà yêu thương vuốt nhẹ giọt nước mắt vô hình lăn trên má anh, lau nó dịu dàng như Woo Hyuk đã khóc … “Đó là lần đầu tiên mà mẹ nhìn thấy con khóc.”

 

Con đang khóc …

Mẹ phát hiện ra thực sự con như thế …

Giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt con …

Tất cả, chỉ còn là nước mắt …

Con đang khóc âm thầm …

 

Những giọt nước mắt kia sẽ không biến mất …

Tại sao con lại khóc như thế?

Tại sao con không thể khóc thành tiếng?

Tại sao con không thể, hãy buông lỏng bản thân một lần?

 

“………..”

 

“Con không bao giờ khóc khi con còn bé… Kể từ đó, ta chưa bao giờ thấy conkhóc cho đến ngày đó. Ta nghĩ … đó là lần duy nhất ta nhìn thấy con khóc. Tony …. ”  thốt ra tên của cậu ấy’, bà hơi ngừng lại, tạm nghỉ để lấy sức để tiếp tục.

 

“………” Anh không hề nói gì, anh chỉ nhìn bà với đôi mắt đờ đẫn, anh cố gắng chặn lời bà, chờ đợi cho bà kết thúc.

 

“Tony”, bà lại bắt đầu. “Ta tin rằng nó là người duy nhất, người có thể kết nối với con. Nó là người duy nhất, người có thể nhận được một phản ứng cảm xúc của con … thằng bé ấy là người con yêu thương tha thiết. Khi biết điều này … Ta nhận ra nó là người duy nhất có thể làm cho con hạnh phúc. “

 

“… D ~ đừng …” ANh cố gắng ngăn bà lại, khi từng lời nói của bà găm vào lòng anh. “Đừng nói nữa … xin mẹ.”

 

Adreline lắc đầu buồn bã. giọng nói Woo Hyuk như là lúc nó 2 tuổi, nó nghe có vẻ rất đáng thương trong tai bà, bà đã không giúp nó nên nó khóc.

 

Mẹ sẽ khóc cho con ….

Ngay bây giờ, khi mà con không thể …

Mẹ sẽ khóc cho con ….

 

Quá nhiều thất vọng … đôi mắt của anh lờ đờ như “ánh mắt chết”  Khuôn mặt không hề có một xúc cảm. Nỗi đau của anh cào vào lòng bà, rằng anhthậm chí không thể khóc một cách công khai. Bà nhận ra ngay … Woo Hyuk đã chết. Cùng với sự chết chóc trong ánh mắt Tony… Họ giống nhau, và rằng Adreline sợ hãi cho chúng ..

 

Woo Hyuk không thể khóc vì sự đau đớn của anh, tuổi thơ đã không có chỗ cho những chuyện như thế… Trái tim anh đã hồi sinh, để tồn tại cùng Tony. Chẳng còn gì tồn tại ở Woo Hyuk, ngoại trừ một cái vỏ rỗng.

 

Vì vậy, thay vào đó … bà đã khóc cho anh. Ôm lấy anh trong vòng tay bà, khi bà khóc cho anh một cách công khai. Khóc lóc cho sự đau đớn, như trái tim bà đã vỡ thành từng mảnh vì con trai.

 

Với ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ … Người ta có thể thấy, một người phụ nữ tầm 40 tuổi khóc lóc ôm lấy một đứa trẻ  … Một hình ảnh … của một người mẹ và một cậu bé.

 

Ta không cho phép  …

Ta thề ta không cho phép …

Đây không phải là cánh tay mà con muốn …

Nhưng ta hứa ta sẽ không đi đâu …

Bây giờ và mãi mãi …

Ta sẽ dang rộng cánh tay ta chào đón hai đứa …

Ta sẽ yêu thương ôm lấy con …

Cho đến khi con có thể quay trở lại với cậu bé kia …

[Longing] chap 109 (1)

“Con đã đi tìm nó chưa?”

 

“…..”

 

“Đã được hai tháng  rồi… có phải con không đi tìm nó?”

 

“…..”

 

Sự thật rằng Woo Hyuk và Tony đã không gặp nhau hơn một tháng. Nhưng theo báo cáo của Sam, họ biết, nơi Tony sống. Theo báo cáo của Sam, Tony sống trong một căn hộ nhỏ và làm việc cho công trường xây dựng để trả cho tiền thuê nhà trong ngạc nhiên của Sam.

 

Tony không nghèo, trên thực tế, tiền khi cậu kiếm được khi làm việc dưới quyền Woo Hyuk, Tony được coi là một người đàn ông giàu có. Vì vậy, Sam không hiểu tại sao Tony lại chọn loại công việc hoặc sống trong căn phòng nhỏ khi cậu có thể dùng tài khoản của mình và sống nhàn nhã trong một khách sạn đắt tiền. Nhưng … Woo Hyuk biết lý do tại sao. Đó là cách của Tony, thể hiện cho Woo Hyuk rằng cậu xóa Woo Hyuk ra khỏi cuộc sống của mình và bắt đầu một lần nữa.

 

Woo hyukah … cậu ta cần con. Và … “Adreline dừng lại một lúc, xem xét biểu hiện trên khuôn mặt của Woo Hyuk. Hít một hơi thật sâu, bà ấy tiếp tục, “… Rõ ràng, con cũng cần cậu ấy”.

 

Đó là … điều đó đúng …

Tôi cần cậu… tôi đã bỏ rơi cậu…

Tôi là kẻ đầu tiên quay đi…

Tôi là một trong những kẻ đẩy cậu đi …

Tôi là kẻ quên cậu…

Tôi là thằng ngu…

 

Seung Hoya …

Tôi là một kẻ ngốc …

Tôi đã đẩy cậu  đi …

Tôi, lại là người cần cậu …

Tôi đã đẩy cậu  đi …

 

Phía sau anh, anh có thể nghe thấy giọng nói của mẹ mình, trách móc anh về quyết định của mình. “Woo Hyuk! Woo Hyuk? Con có nghe ta nói không? Woo Hyuk? “, Bà hét lên. “Woo Hyuk, thôi nào … không nên bướng bỉnh thế! Đi thăm nó đi! “

 

Nhưng … làm thế nào có thể? Làm thế nào bao giờ anh có thể đối mặt với cậu? Ngay cả với chính mình, anh tự nhận thức được những gì anh gây ra cho Tony, là một sự phản bội. Làm thế nào mà anh có thế đối mặt với Tony, và yêu cầu cậu trở lại? Phải không, người đã phản bội người yêu của mình? lý do tại sao, Tony không muốn đụng đến khoản tiền mà cậu kiếm được từ làm việc với Woo Hyuk, mà là bởi vì, Tony muốn quên anh?

 

Đã từng có khoảng thời gian, khi họ ở bên nhau, rằng anh sợ rằng Tony sẽ bỏ anh đến với người khác. Nhưng anh đã không bao giờ nghĩ rằng anh mất cậu bằng cách làm riêng của mình.

Chỉ cần suy nghĩ về nó, lại làm nước mắt anh trào ra và từng cơn đau cứ nhói trong tim anh, như thể ai đó đã đào một con dao trong trái tim anh vậy …

 

Phía sau anh, anh có thể nghe thấy giọng nói của mẹ mình nói chuyện với anh một lần nữa. Với sự hời hợt, nh lắng nghe lời nói của bà. “Bao lâu? Con sẽ giữ thế này bao lâu nữa? “

 

Woo Hyuk không trả lời … không thể. Vì vậy, thay vào đó, anh lắc đầu, và quay lại nhìn bà. “Nó không quan trọng,” anh nói với một cách lặng lẽ.

 

Adreline cho há hốc mồm ngạc nhiên, “có ý nghĩa gì, nó không quan trọng ‘? Con phải giúp đỡ nó … và con vẫn nói, nó không quan trọng? “

 

Woo Hyuk không di chuyển. Anh biết những gì mẹ anh nói gì. Khác với mẹ mình nghĩ, Woo Hyuk đã thăm cậu. Đó là thời gian khi nghe Sam nói với mẹ về nơi Tony sống. Không để bà biết, anh nhẹ nhàng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Khi nghe về tình trạng của Tony và cách Tony đang sống. Anh không thể để yên được… Anh không thể đứng nhìn Tony đau khổ, và phải làm việc một công việc mệt mỏi như thế. Anh chỉ ở lại đủ lâu, tới đúng địa chỉ nơi Tony sống, trước khi chạy về phía chiếc xe nhanh như lúc đến.

 

 

[Flashback]

 

Trong con hẻm tối ẩn, ẩn vào nơi Tony khó có thể nhìn thấy anh, Woo Hyuk nấp vào nơi có thể chờ đợi Tony để trở lại từ công việc của mình. Nhìn xung quanh, Woo Hyuk nhìn thấy một người cúi gập người xuống, đi bộ chầm chậm về phía căn hộ. Tưởng đó là một người già, Woo Hyuk bỏ qua nó ngả cơ thể vào tường. Anh liếc về phía căn hộ một lần nữa, chỉ để phải giật mình đứng thẳng. Người, người mà lúc đầu tiên anh nghĩ rằng, là một ông già, đã thực sự Tony.

 

Anh muốn gọi cậu … nhưng những gì Woo Hyuk thấy đã dừng anh lại… cái nhìn trên khuôn mặt của Tony, là một cái gì đó mà khiến anh hận bản thân, là một con dao găm thông qua trái tim anh, khi anh nhìn vào gương mặt Tony.

 

Woo Hyuk có thể thấy, Tony mệt mỏi như thế nào qua biểu hiện của Tony. Bóng cậu với tóc nâu đỏ, nhìn khập khiễng và thiếu sức sống. Khuôn mặt hơi mũm mĩm của cậu chỉ còn gây guộc và xương xẩu … như thể cậu đói triền miên vậy. môi Tony luôn rực rỡ với một nụ cười, giờ là một thứ buồn bã và nứt nẻ. Nhưng những gì Woo Hyuk hận nhất, là cái nhìn không biểu lộ cảm xúc trên đôi mắt của Tony, như thể cậu đã chết rồi, chỉ là một xác sống.

 

“Tôi đã gây nên điều đó sao?” Woo Hyuk tự hỏi. “Đó là lỗi của tôi? Tôi có lý do sao, kết quả là sao? Tôi là ai? “

 

Nhìn thấy cái nhìn trên khuôn mặt của Tony, Woo Hyuk quay đi, anh òa lên khóc. Vùi mặt vào tường, để cho nước mắt tràn lên khuôn mặt của mình đến kiệt sức. Vai anh run lên không thể chịu nổi, giữ một bàn tay lên miệng để khỏi òa ra.

 

Không nghe gì Tony, hoặc bởi bất cứ ai … Woo Hyuk thốt ra một tên.

 

“Tony …”

 

[End of flashback]

 

 

Kể từ ngày đó … Woo Hyuk thường đến thăm căn hộ của Tony, không chỉ một lần, thậm chí cố gắng để gọi tên của Tony ngay cả không thấy Tony. anh sẽ ở lại trong con hẻm đó và chờ đợi cho đến khi Tony đến từ công việc nhà, và sau khi Tony bên trong căn hộ, Woo Hyuk sẽ chờ đợi nửa giờ … trước khi rời khỏi.

 

Không ai biết về thăm viếng anh. Tất cả những gì họ biết, là Woo Hyuk sẽ biến mất vào ban đêm, và sẽ về nhà sớm vào lúc bình minh. Nếu khôngai biết đến, anh đã đảm bảo rằng Tony được thăng chức trong công việc. Làm việc như là kiến ​​trúc sư hay trợ lý, chứ không phải là công nhân các nhà xây dựng.

 

Ít nhất cách này, Tony không cần phải nâng tấn gạch và làm đau cơ thể của mình. Ít nhất cách này, Tony có tiền nhiều hơn một chút … và sống ít nhất một cuộc sống thoải mái, mà không biết rằng Woo Hyuk đã giúp anh ta. Bằng cách này … Woo Hyuk có thể giúp anh ta … và không thể bị từ chối. Nhưng … cuối cùng, Adreline mẹ anh phát hiện ra. Đó là lý do tại sao, anh thấy mình có cuộc trò chuyện với Adreline … làm cho anh tự hỏi, bà biết những gì khác.

 

Như thể đọc được suy nghĩ của mình, Adreline trả lời băn khoăn của anh, “Con nói không quan trọng, vậy … tại sao con còn đi thăm nó mỗi đêm?”

 

Woo Hyuk quay sang bà, “Nếu mẹ đã rõ về việc đó … thì tại sao mẹ còn bắt con đến thăm cậu ấy?”

 

Adreline bật lại, “VÌ con đã không thể ăn hay ngủ được Kể từ đó!!” Adreline đi lên, ôm lấy anh. “Con nghĩ mẹ là loại mẹ gì? Không … đừng trả lời, đó là mẹ thời quá khứ rồi. Ta là mẹ của con. Ta không thể chịu được khi thấy con bị tổn thương, và đau đớn. Đó là nhiệm vụ của ta để đảm bảo rằng con sống hạnh phúc mãi mãi về sau … “

 

“Đó là chỉ là chuyện cổ tích mẹ ah,” Woo Hyuk thì thầm, hơi thở ấm áp bà quạt lên má anh.

 

Previous Older Entries